Sống đến ngoài 30, mình thấy nhẹ nhõm lắm.
Nhiều câu hỏi đã từng làm mình trăn trở, day dứt cả tuổi 20, giờ bỗng trở nên nhẹ nhàng, tựa làn gió thoảng qua vậy thôi. Nhiều câu hỏi đã thấy không còn quan trọng, chẳng còn đáng để phải tìm câu trả lời; mình thấy rằng đời chia cho mình lá bài nào thì mình chơi lá bài đó, có thì tốt, mà không có thì thôi. Còn những câu hỏi mà còn quan trọng, còn đáng để hỏi, thì mình có cảm giác mình cũng đã có đủ hết các câu trả lời cho riêng mình rồi: nên chiến đấu hay nên đầu hàng, nên níu kéo hay nên buông bỏ, ngày mai rồi sẽ ra sao, về cơ bản đều đã biết. Chọn lựa của người khác không còn là chuyện của mình, và mình cũng chẳng thấy cần phải nghĩ đến làm gì nữa.
Mỗi sáng thức dậy, không còn lo lắng vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Mỗi đêm trước khi ngủ, không còn day dứt nuối tiếc vì nhỡ quá khứ có điều gì mình chưa làm trọn vẹn. Như người học sinh đã học xong và thi qua hết những môn học khó nhất, mình bước qua những nỗi lo âu ngày xưa nhẹ nhàng như nhón chân bước qua ngọn cỏ bên đường – chẳng còn gì đủ sức làm mình vấp ngã nữa.
Không phải là cuộc đời mình đã hết những điều bất ngờ, mà là mình cảm thấy điều bất ngờ nào cũng không còn làm lay chuyển được mình nữa (trộm vía). Vì mình có niềm tin vào nền tảng mà chính mình đã dày công xây dựng bấy lâu nay. Những thói quen, những nguyên tắc sống trước đây phải ép bản thân theo đuổi, giờ hầu hết đã trở thành những phản xạ tự nhiên, không cần phải suy nghĩ hay đấu tranh để giữ vững. Chúng giống như những đường ray xe lửa vững chãi, đưa đoàn tàu cuộc đời mình cứ thế tiến về phía trước. Xình xịch xình xịch, rung rung lắc lắc, cứ thế đều đều mà đi tới. Đích đến ở đâu thì vẫn là chưa rõ, còn bao xa cũng không biết trước được, nhưng chuyến tàu chạy không hối hả, cũng chẳng lo lắng bất an, mà trong sự ổn định bình yên. Một sự ổn định hiếm hoi mà chỉ sự trưởng thành mới có thể đem lại.
Và nếu đời vẫn thỉnh thoảng còn làm mình bất ngờ, thì khi đối diện với một tình huống bất ngờ như thế – một cuộc cãi vã, một mối quan hệ rạn nứt, hay một công việc không như ý – mình cũng thấy không còn sức, và cũng không còn lý do, để phản ứng một cách vội vã hay nóng nảy nữa. Thay vì vậy, mình dừng lại, hít thở, và để cho bản năng, kinh nghiệm dẫn lối. Mình nhận ra rằng: giữ cho mình bình yên còn quan trọng hơn việc cố chứng tỏ điều gì đó với người khác. Rằng mọi chuyện sau cùng cũng chỉ là những vấn đề cần giải quyết, và trừ khi sự bực bội hay oán giận có thể giúp giải quyết vấn đề, mình thấy không có lý do gì cần phí thời gian hoảng hốt với chúng, thay vì cứ bình tĩnh xử lý vấn đề cho xong.
Giai đoạn này của cuộc đời mình không còn là cuộc đua tranh với người khác, cũng chẳng còn là hành trình tìm kiếm sự huy hoàng ở một vạch đích xa xôi nào đó nữa. Mình thấy mình thong dong, nhởn nhơ, lang thang, chậm rãi mà ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, để hiểu rõ mình đang ở đâu, và có gì đẹp ngay tại nơi mình đứng. Tuổi 20 hay 30 thì mình vẫn tìm kiếm sự bình yên, nhưng hương vị của sự bình yên mà mình muốn tìm giờ đã thay đổi. Mình muốn một sự bình yên không đến từ việc tránh né được mọi khó khăn, mà từ sự yên tâm rằng dù khó khăn gì chưa biết, mình chắc là vẫn có khả năng bình an mà vượt qua chúng được (trộm vía lần 2). Mình thích sự tự tin ấm áp trong tim rằng dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ có thể bước tiếp, vững vàng và chẳng ngã được. Không còn phải mày mò tìm đường đi, cũng không cần phải mải miết chạy theo ai nữa. Mình thong dong tản bộ và nhảy chân sáo trên con đường này.
Trộm vía, cũng được hôm trời đẹp, mừng là cũng đã đi qua được ba lần mười năm.
Đà Nẵng, ngày 9.11.2024
Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)
Reaching my 30s, I feel a quiet sense of relief.
All those questions that used to haunt me through my 20s? They’ve softened, like a breeze. Some questions just aren’t as important as I once thought; they’re not even worth answering. I’ve realized that whatever hand life deals me, I’ll play it. If it’s a good hand, great; if not, well, that’s okay, too. And the questions that do still matter? I feel I’ve got my own answers now, like whether to fight or let go, to hold on or release, what tomorrow will bring—I feel I know, in a way that feels solid. I’ve also found that how others choose to live their lives no longer feels like my concern; I don’t need to carry those thoughts anymore.
These days, I wake up without fretting over tomorrow. And at night, I fall asleep without regrets, without that nagging feeling of having left something incomplete. I feel a bit like a student who’s finished all the hardest exams—I step lightly past those old worries, like stepping over a small stone on the path, no longer anything big enough to make me stumble.
It’s not that life has stopped surprising me—there are still plenty of surprises, but they just don’t shake me as much anymore (knock wood). I’ve put a lot of effort into building a solid foundation, and I trust it now. Those habits, those personal principles I used to work so hard to maintain, they’re just part of me now. I don’t have to think about following them anymore—they’re like rails, guiding the train of my life forward. There’s this gentle rhythm: clickety-clack, clickety-clack, steady and calm. I can’t see where this road ends or how much farther there is to go, but this train journey feels smooth—there’s no rush, no anxiety, just a steady peace. And I think it’s a peace that only comes with time and age.
And if life still catches me off guard, I find that when it does—whether it’s an argument, a strained relationship, or a setback at work—I don’t feel the same urge to react quickly or defensively. Instead, I stop, take a breath, and let experience guide me. I’ve come to see that keeping my peace matters more than proving a point. That most things, in the end, are just problems to work through; and unless frustration or anger are going to help, I don’t see a reason to waste time on them. It feels better, really, to quietly handle whatever comes up and move on.
I guess at this stage, it’s no longer about competing with anyone or chasing after some big finish line. I feel more at ease, more able to wander and take in where I am. Whether it was in my 20s or now in my 30s, I’ve always wanted peace, but the flavour of peace I’m after has changed. Nowadays, I’m not looking to avoid problems, but to know thay I can get through whatever problems that may come. I like having this steady warmth inside me, a confidence that, no matter what happens, I’ll keep going, solid on my own two feet. There’s no need to rush, and there’s no need to chase after anyone. I just walk calmly along this path, and every now and then, I might even skip a little.
Knock on wood, but on a day like this, I’m just grateful to have made it through three rounds of ten years.
Da Nang, November 9, 2024
Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)


Leave a comment