Đà Nẵng, một ngày cuối tháng Mười.
Bây giờ đang là mùa mưa. Những cơn mưa đã kéo dài suốt mấy ngày, khiến thành phố biển nhỏ này chìm trong trạng thái mơ màng, nửa thức nửa ngủ. Nhưng hiện tại trời đã tạnh, những tia nắng yếu ớt rơi xuống như những bông tuyết, nặng nề và chậm chạp vì còn vương lại dấu tích của trận mưa trước đó.
Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường. Đã 4 giờ chiều, và căn hộ im lặng đến lạ thường.
Ánh nắng cuối ngày len qua khe rèm cửa, kéo dài những cái bóng trong căn phòng lộn xộn. Tiếng mưa bắt đầu rơi trở lại, nhịp nhàng đập vào cửa sổ. Ban đầu chỉ là những tiếng lộp độp nhỏ nhẹ, rồi cơn mưa dần lớn hơn.
Căn phòng tối dần. Nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn bàn mờ và màn hình laptop trước mặt. Chỉ có tiếng ghế kêu cót két dưới sức nặng của anh. Ngón tay anh lơ lửng trên bàn phím, nhưng chẳng có dòng chữ nào hiện ra thêm ngoài trang Facebook của cô.
Ảnh đại diện của cô hiện trên màn hình: cô đang cười rạng rỡ trong chiếc váy cưới, bên cạnh là người chồng hạnh phúc. Anh nhấp vào một trong những bức ảnh gần đây nhất: cô, chồng cô, và đứa con gái nhỏ đang đứng trên bãi biển, sóng lăn tăn phía sau.
Một cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, nhưng anh vẫn tiếp tục lướt qua những bức ảnh khác. Cô ở đó, vây quanh bởi bạn bè và gia đình, vẫn là cô, nhưng lại là người mà anh đã đánh mất từ lâu.
Anh muốn viết gì đó, nên mở một tài liệu mới. Nhưng những câu chữ đều vuột khỏi tầm tay. Từng dòng suy nghĩ trôi qua nhanh chóng rồi biến mất. Anh ngả người ra ghế, đôi mắt mệt mỏi.
Có gì đó mềm mại cọ vào chân anh – chắc là một trong những con mèo. Anh vuốt ve nó vô thức, nhưng tâm trí anh lại lang thang ở nơi khác.
Ngoài trời, mưa đổ mạnh hơn, tạo ra những âm thanh rào rào, nhấn chìm không gian trong tiếng mưa liên tục.
Mí mắt anh nặng trĩu. Anh không định ngủ, nhưng rồi giấc ngủ kéo đến.
Khi anh mở mắt ra, căn phòng đã khác. Mưa hình như đã ngớt – hoặc có lẽ thế. Mọi thứ xung quanh im lặng đến bất thường. Tiếng cửa kẽo kẹt chầm chậm mở phía sau anh.
Anh quay lại, tim đập mạnh. Ở ngưỡng cửa là một người đàn ông trông quen thuộc đến kỳ lạ.
Người đàn ông mặc bộ vest sắc sảo, hoàn hảo, giống hệt như bộ mà anh từng mơ ước. Tóc gọn gàng, dáng vẻ tự tin, nhưng đôi mắt thì trống rỗng.
“Chào,” người đàn ông cất giọng, kèm theo một nụ cười nửa miệng. “Cậu nhận ra tôi không?”
Anh muốn trả lời, nhưng không nói được lời nào. Anh biết người này quá rõ.
“Ta là một trong những Hồn Ma của Những Điều Đã Có Thể,” người đàn ông tiếp tục, bước vào phòng. “Ta chính là phiên bản mà ở đó, cậu đã theo đuổi giấc mơ của mình. Là kẻ đã không từ bỏ.”
Căn phòng trở nên tối tăm hơn khi những hình bóng khác xuất hiện, từng người một bước ra từ bóng tối, mỗi người là một cuộc đời mà anh từng mơ về, nhưng chưa bao giờ sống.
Một người là họa sĩ, tay lấm lem sơn, đôi mắt sáng lên tràn đầy sự sáng tạo. Người kia là một kẻ phiêu lưu, đôi giày da đã mòn cũ, vai đeo chiếc ba lô sờn rách. Một người nữa là nhà văn, tay ôm chặt chồng giấy chứa những câu chuyện chưa bao giờ được viết. Họ đứng vây quanh anh, sự hiện diện vừa mang vẻ trách móc vừa đầy thương cảm.
“Cậu đã có thể là bất cứ ai trong chúng tôi,” một Hồn Ma nói, bước lại gần hơn. “Nhưng cậu đã không chọn.”
“Cậu đã chọn sự vô nghĩa,” một Hồn Ma khác lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối.
Căn phòng tối lại. Không khí trở nên nặng nề bởi sự tiếc nuối về những tiềm năng đã vuột qua, những cơ hội đã bị bỏ lỡ.
Một cảm giác xấu hổ sâu sắc dâng lên trong anh, đè nặng lên lồng ngực. “Nhưng—” anh định nói, nhưng các Hồn Ma đã cắt ngang lời anh.
“Cậu đã có những cơ hội, đúng không?” Một trong số họ nhếch mép cười. “Cậu đã có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết đó, cậu đã có thể đi Paris, cậu đã có thể…”
“Đủ rồi!” Anh hét lên, hai tay nắm chặt. “Các người biết mà. Các người biết tôi có lý do. Tôi không thể…”
“Đúng vậy,” một Hồn Ma nói khẽ, bước về phía anh. “Cậu không thể vượt qua nỗi sợ. Và xem, nỗi sợ ấy đã đưa cậu đến đâu.”
Hồn Ma vừa nói trông nặng nề nhất, khuôn mặt biểu lộ sự thất vọng sâu sắc. Hắn giơ tay, và căn phòng bắt đầu biến dạng. Các bức tường kéo dài ra, chuyển đổi, rồi căn hộ biến mất, thay vào đó là một cảnh tượng khác—một dòng thời gian thay thế sống động đến mức anh cảm giác như mình vừa bước chân vào một thế giới khác.
Đó là anh của những năm trước, đang đứng trên bục phát biểu, mặc bộ vest chỉnh tề. Khán phòng chật kín người, tất cả đều chăm chú lắng nghe anh. Trong hình ảnh đó, anh đang nói với sự tự tin mạnh mẽ, giọng nói đầy quyết đoán của một người đã thành công. Tiếng vỗ tay vang dội, anh đứng trên bục, đắm mình trong sự ngưỡng mộ của khán giả.
“Cậu đã có thể là một nhà lãnh đạo,” Hồn Ma đầu tiên nói với giọng khinh bỉ. “Cậu có nhớ khi từng nghĩ về việc theo đuổi chính trị không? Cậu có trí thông minh, có sức hút, và cả tham vọng nữa.” Hắn tiến lại gần, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ anh. “Nhưng cậu tự thuyết phục mình rằng cậu không đủ giỏi. Cậu đã nói với bản thân rằng mình không thể làm được, đúng chứ?”
Khung cảnh nhấp nháy, và bối cảnh thay đổi.
Giờ đây, anh đang ở trong một phòng triển lãm nghệ thuật, các bức tường treo đầy những bức tranh tuyệt đẹp. Anh ngay lập tức nhận ra những nét vẽ—chúng là của anh. Hay ít nhất, chúng đáng lẽ đã có thể là của anh. Mọi người đi lại xung quanh, nhấm nháp rượu vang, thì thầm về các tác phẩm bằng những lời tán dương. Tên anh trên môi họ, nghệ thuật của anh được ngưỡng mộ. Anh gần như có thể nghe thấy họ nói:
“Một thiên tài.”
“Một trong những họa sĩ vĩ đại nhất của thời đại này.”
“Cậu đã có thể trở thành như thế này,” Hồn Ma người họa sĩ nói, chỉ tay về phía các bức tranh. “Cậu có tài năng. Cậu có đam mê.” Giọng hắn trở nên trầm đục. “Nhưng cậu để cho sự nghi ngờ bản thân lấn át. Cậu đã ngừng vẽ. Cậu tự nhủ rằng điều đó không thực tế, rằng nó không đáng để mạo hiểm.”
Cổ họng anh khô khốc. Anh không thể rời mắt khỏi những sắc màu rực rỡ, khỏi thành công tưởng tượng của mình trong ánh mắt thán phục của mọi người. Nó khiến anh đau đớn. Anh định mở miệng tranh cãi, nhưng cảnh tượng lại chuyển đi trước khi anh kịp nói.
Giờ đây, anh đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, nhìn xuống thành phố trải dài bên dưới. Tim anh đập nhanh, không phải vì sợ hãi mà vì niềm hứng khởi của sự chinh phục. Đôi chân anh mỏi nhừ, các cơ bắp nhức mỏi vì chuyến leo núi, nhưng khung cảnh—ồ, khung cảnh ấy—đẹp tuyệt vời. Đường chân trời kéo dài xa hơn những gì anh từng tưởng tượng, như một minh chứng cho tất cả những nỗ lực anh đã vượt qua. Anh cảm thấy mình đang sống, sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một giọng nói thì thầm phía sau anh: “Cậu có nhớ khi cậu mơ về những chuyến phiêu lưu không?” Hồn Ma của kẻ phiêu lưu, với đôi giày da sờn cũ và khuôn mặt cháy nắng, bước lên phía trước. “Cả thế giới đã chờ đợi cậu. Nhưng cậu đã làm gì? Cậu đã ở yên một chỗ. Cậu chọn sự an toàn, vì sâu trong lòng, cậu sợ ra đi. Sợ bị lạc lối. Sợ thất bại.”
Khung cảnh núi non nhạt dần, và bối cảnh lại thay đổi. Bây giờ anh đang ngồi trong một căn phòng sáng sủa, ấm cúng. Xung quanh anh là những chồng giấy chất cao, đầy chữ viết—chữ của anh. Căn phòng mang cảm giác ấm áp và dễ chịu, nhưng điều nổi bật nhất là sự mãn nguyện lan tỏa khắp không gian. Anh đang viết, và những trang giấy trên bàn là những kiệt tác. Đây không phải những bài viết thông thường, mà là loại văn chương có thể lay động tâm hồn người đọc, truyền cảm hứng cho họ thay đổi.
Bên cạnh anh là một chồng sách đã xuất bản, tên anh in nổi bật trên bìa. Một Hồn Ma mới lên tiếng, hắn cầm trong tay những chồng giấy nháp: “Đây là hiện thực mà cậu đã có thể tạo ra.” Giọng hắn đầy tiếc nuối khi hắn chỉ tay vào những bản thảo. “Cậu có những câu chuyện bên trong mình. Chúng vẫn còn đó. Nhưng cậu lúc nào cũng tìm được lý do để trì hoãn, đúng không? Quá mệt mỏi. Quá bận rộn. Không đủ giỏi.” Hắn ném những tờ giấy lên không trung, để chúng bay lả tả như những chiếc lá khô. “Giờ thì cậu để chúng mục nát trong góc tối của tâm trí.”
Mỗi Hồn Ma, mỗi phiên bản khác nhau của anh, đều cho anh thấy những cuộc đời khác nhau—một nhà văn thành công, một kẻ phiêu lưu khắp thế giới, một họa sĩ tài danh, một nhân vật công chúng quyền uy. Những viễn cảnh ấy thật quyến rũ trong sự hoàn hảo của chúng, sống động đến mức trong khoảnh khắc, anh tin rằng chúng có thể trở thành hiện thực. Anh muốn vươn tay ra, nắm lấy những cuộc đời này, tuyên bố rằng chúng là của anh. Nhưng mỗi lần anh chạm tay đến, chúng lại biến mất nhanh chóng, để anh lại một mình giữa bóng tối.
Anh cảm nhận được ánh mắt của họ, thấy rõ sự phán xét đè nặng lên mình.
“Và bây giờ,” Hồn Ma đầu tiên bước lên gần hơn, giọng nói của hắn lạnh lẽo như cơn gió mùa đông, “cậu có gì? Cậu đã lãng phí tất cả chúng tôi.”
Những Hồn Ma khác gật đầu, khuôn mặt họ cứng lại trong sự thất vọng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhạo báng.
“Cậu đã có mọi cơ hội,” một Hồn Ma cười khẩy, đôi mắt ánh lên vẻ mỉa mai. “Cậu có mọi điều kiện, và cậu đã phung phí tất cả.”
Anh lắc đầu, cố gắng biện hộ cho mình, cố giải thích những quyết định mà anh đã đưa ra. “Các người không hiểu,” anh lắp bắp, giọng run rẩy. “Cuộc sống… cuộc sống đã chen ngang. Tôi không có thời gian, không có điều kiện…”
“Ngụy biện,” một Hồn Ma gầm gừ. “Tất cả chỉ là ngụy biện.”
Không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt, ngợp thở. Những khuôn mặt của các Hồn Ma tiến lại gần hơn, bao quanh anh, sự hiện diện của họ khiến anh không còn chỗ để trốn. Anh không thể cử động, không thể suy nghĩ. Những lời chỉ trích và chế nhạo vang vọng trong tâm trí, mỗi lúc một to dần, đến mức anh không thể chịu đựng được. Các Hồn Ma càng lúc càng đến gần, tiếng nói của họ càng lúc càng lớn hơn, cho đến khi anh muốn hét lên.
“Cậu đã có thể làm được nhiều hơn thế…”
“Cậu đã có thể sống những cuộc đời khác…”
“Nhưng giờ, cậu chẳng là gì cả…”
Căn phòng dường như xoay tròn khi những Hồn Ma vây quanh anh, giọng nói của họ hòa vào nhau, tạo thành một cơn bão chỉ trích không ngừng. Những tiếng nói ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng tàn nhẫn, cho đến khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng.
Bất chợt, một tiếng sấm nổ đinh tai làm rung chuyển cả căn phòng. Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Anh ngẩng đầu lên, thở hổn hển, khi các Hồn Ma biến mất trong giây lát. Không gian, từng nặng nề với những lời buộc tội của họ, giờ đây trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nhưng anh không còn ở một mình.
Một nhóm bóng hình khác xuất hiện, lặng lẽ đứng trong ánh sáng mờ. Những người đàn ông này khác hẳn—họ bình thường, không hào nhoáng, không rực rỡ. Họ không mang vẻ huy hoàng của những giấc mơ đã bỏ lỡ, cũng không tràn đầy sự trách móc. Thay vào đó, họ lặng lẽ, như những cái bóng luôn hiện diện mà không ai nhận ra. Họ giống anh, nhưng mỗi người đều tiều tụy theo một cách khác nhau, phản ánh từng phần trong cuộc sống hiện tại của anh.
Người đầu tiên lom khom, mặc một chiếc áo sơ mi cài kín và quần jeans cũ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, thoáng mùi cà phê cũ quanh người. Một cuốn sổ tay kẹp dưới cánh tay, và chiếc túi nặng đeo trên vai. Khuôn mặt hắn hốc hác vì những giờ ngồi giảng bài trong các quán cà phê, nơi hắn vật lộn với những học sinh không mấy quan tâm. Đây là Tiếng Vọng của Người Thầy, người từng miệt mài với đam mê dạy học nhưng luôn cằn nhằn về những điểm yếu của hệ thống giáo dục. Giọng nói của hắn sắc bén, ẩn chứa sự cay đắng của một người luôn mong muốn nhiều hơn nhưng lại hiếm khi nhận được sự thấu hiểu.
Bên cạnh hắn là một bóng hình khác, ăn mặc giản dị, kiểu trang phục chỉ chọn vì tiện lợi. Tóc hắn hơi rối, như không còn quan tâm đến vẻ ngoài của mình trước máy quay nữa. Tay hắn cầm điện thoại, liên tục làm mới màn hình, đôi mắt lia nhanh qua lại tìm kiếm lượt thích hay sự công nhận từ những người lạ. Đây là Tiếng Vọng của Người Sáng Tạo Nội Dung, kẻ khát khao sự chú ý nhưng không bao giờ tự tin rằng mình xứng đáng với điều đó. Ánh mắt hắn đầy mệt mỏi, biểu lộ sự trống rỗng sâu bên trong—không một sự công nhận nào từ bên ngoài có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn.
Xa hơn một chút, một bóng hình khác hiện ra, trông lôi thôi và mệt mỏi. Áo sơ mi của hắn cài lệch, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Dáng hắn khom khom, như đang gánh vác nhiều vấn đề không thuộc về mình. Đây là Tiếng Vọng của Người Bạn, người luôn có mặt để lắng nghe và giúp đỡ người khác. Dù đôi mắt mệt mỏi, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm ai đó có thể cần đến sự giúp đỡ của mình. Nhưng trong cái im lặng của hắn có một nỗi đau âm thầm—một người luôn cho đi nhưng chưa bao giờ đòi hỏi nhận lại.
Cuối cùng, một bóng hình gần như hòa vào bóng tối, đứng cách biệt một chút. Trang phục của hắn nhạt nhòa, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Đây là Tiếng Vọng của Người Quan Sát Im Lặng, kẻ dành nhiều thời gian phân tích bản thân hơn là đối diện với cuộc sống. Hắn luôn đứng bên lề, không bao giờ thực sự hòa nhập. Những suy nghĩ của hắn xoáy sâu vào lòng tự ti và hoài nghi, nhưng hắn giấu kín tất cả, vì ai sẽ lắng nghe?
Mỗi Tiếng Vọng đại diện cho một vai trò khác nhau mà anh đã và đang đảm nhận trong cuộc sống—người thầy đầy đam mê nhưng không được đánh giá cao, người sáng tạo nội dung đang tìm kiếm sự công nhận hão huyền, người bạn luôn giúp đỡ nhưng không bao giờ nhận lại, và kẻ chỉ biết quan sát mà không bao giờ thực sự sống.
Họ đứng đó, không chỉ trích như các Hồn Ma, nhưng sự hiện diện của họ nói lên sự cam chịu. Sự thất bại thầm lặng của một người bị kéo theo quá nhiều hướng nhưng chẳng tiến xa được bao nhiêu. Anh nhìn vào họ, thấy rõ những phần thực tại trong cuộc sống của mình—một sự tồn tại tầm thường, vụn vặt.
“Cậu thấy rồi chứ?” Tiếng Vọng của Người Thầy hỏi, giọng mệt mỏi nhưng bình tĩnh. “Chúng tôi là Tiếng Vọng của Hiện Tại,” hắn nói. “Đây là những gì cậu đã trở thành. Đây là cuộc sống mà cậu đã tự tạo ra cho mình.”
Những Tiếng Vọng khác lặng lẽ gật đầu, ánh mắt họ hướng về phía anh. Không giận dữ, không thất vọng, chỉ đơn giản là sự thật trần trụi.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình đang dần tan vỡ. Những Tiếng Vọng của Hiện Tại quá quen thuộc, đau đớn đến mức không thể chối cãi. Họ là những phiên bản của anh trong thế giới thực, những người đã tồn tại qua những ngày tháng của cuộc đời anh mà không ai chú ý, không ai quan tâm. Họ là hình ảnh phản chiếu của những người đồng nghiệp thấy anh, những người bạn nhắc đến anh, một người đàn ông trôi qua cuộc sống mà không để lại dấu ấn nào.
“Chúng tôi là cách mà người ta nhìn nhận cậu,” một Tiếng Vọng cất tiếng, giọng đầy mỉa mai. “Cậu không đặc biệt. Cậu chẳng có gì nổi bật.”
“Cậu nghĩ rằng mọi người thực sự để ý đến cậu sao? Họ không nghĩ về cậu đâu,” một Tiếng Vọng khác thêm vào. “Cậu chỉ là… tiếng vang trong nền thôi.”
Dạ dày anh thắt lại. Cảm giác như anh lại trở thành đứa trẻ, tuyệt vọng muốn được chú ý, muốn chứng tỏ bản thân, cũng như trước đây, anh đã từng cố gắng tìm kiếm sự công nhận từ cha mẹ mình—đặc biệt là cha—nhưng chưa bao giờ thành công, chưa bao giờ đủ tốt. Mọi nỗ lực của anh, dù thế nào đi nữa, dường như chẳng bao giờ phá vỡ được sự im lặng lạnh lùng của cha mình.
Nhưng các Tiếng Vọng không thương xót. Họ chỉ cho anh thấy những cuộc trò chuyện—những lời thì thầm của bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là gia đình—nói về anh sau lưng. Ban đầu, giọng họ nhẹ nhàng, như những tiếng thì thầm, nhưng dần dần trở nên sắc nhọn, cắt qua không khí bằng những sự thật tàn nhẫn mà anh không muốn nghe.
“Hắn chỉ… ở đó thôi,” một người bạn nói, giọng lạnh lùng và vô cảm.
“Ừ, hắn dễ mến,” một đồng nghiệp chen vào, “nhưng thật ra thì hắn đang làm gì với cuộc đời mình? Năm này qua năm khác, chẳng có gì thay đổi. Không có gì tiến triển. Hắn chỉ… mắc kẹt.”
Anh nhăn mặt, nhưng những lời nói ấy vẫn tiếp tục. Giọng nói tiếp theo đến từ một thành viên trong gia đình, có lẽ là một người chú, kẻ vừa cười nhạt vừa nói, giọng đầy châm biếm. “Nó có tiềm năng đấy, nhưng tiềm năng chẳng có nghĩa gì nếu cậu không làm gì với nó.”
Rồi đến một tin nhắn Messenger xuất hiện trước mắt anh, sáng rực không thể tránh khỏi, như một lời buộc tội. Anh nhận ra người gửi—một người bạn cũ, người mà anh luôn ngưỡng mộ vì sự thẳng thắn đến tàn nhẫn. Tin nhắn viết:
“Tôi chỉ thấy cậu không thực sự sống. Cậu có rất nhiều tiềm năng, nhưng chẳng làm gì cả. Tôi không hiểu nổi. Cậu đang lãng phí bản thân.”
Những từ ngữ đó treo lơ lửng trong không gian, từng chữ một càng đau đớn hơn chữ trước. Anh đã từng đọc tin nhắn đó, và khi ấy anh chỉ lướt qua, giả vờ như nó không đau đớn như thực sự nó đã làm. Nhưng giờ đây, nó xuất hiện lại, cháy bỏng với một cường độ mới, vang vọng trong tâm trí anh. Anh muốn vươn tay ra và xóa nó, nhưng nó vẫn ở đó, nhạo báng anh.
“Cậu đang lãng phí bản thân,” Tiếng Vọng của Người Sáng Tạo Nội Dung nhắc lại một cách nhẹ nhàng, như một lời than thở.
Những kẻ khác gật đầu, nét mặt u ám nhưng cam chịu.
“Mọi người đều thấy điều đó,” một Tiếng Vọng khác nói, bước lên phía trước. “Họ không nói thẳng với cậu, nhưng họ nghĩ vậy. Họ đang chờ cậu làm điều gì đó, nhưng cậu chẳng bao giờ làm.”
Anh lắc đầu, cố gắng ngăn những giọng nói ấy lại. “Dừng lại,” anh thì thầm. “Không phải như vậy mà…”
Nhưng những Tiếng Vọng vẫn tiếp tục, giọng nói của họ hòa vào tiếng mưa rơi bên ngoài. Họ thì thầm về những nỗi sợ hãi, những hoài nghi trong anh, cho đến khi không khí trong phòng trở nên nặng nề với chúng.
Rồi, tiếng sấm đột ngột vang lên. Nó xé toạc bầu không khí như một cú roi, làm rung chuyển các bức tường của căn hộ. Các Tiếng Vọng ngừng lại, rồi tan biến vào trong bóng tối.
Từ trong bóng tối, những Bóng Hình bắt đầu xuất hiện—mờ ảo, bao phủ bởi làn sương u ám. Ban đầu, họ lặng thinh, nhưng sự hiện diện của họ khiến không khí trong căn phòng nặng nề, đầy áp lực và sợ hãi.
Anh nín thở. Anh không muốn đối mặt với họ. Anh biết rõ họ đại diện cho điều gì.
Một trong những Bóng Hình tiến về phía anh, giọng nói nhẹ như một lời thì thầm trong đêm.
“Chúng tôi là Bóng Hình của Những Điều Có Thể Xảy Ra.”
Ngực anh thắt lại. Đây chính là tương lai của anh—những gì đang chờ đợi nếu anh không thay đổi.
Các Bóng Hình không buộc tội, họ cũng không cần làm điều đó. Sự hiện diện lạnh lẽo và xa cách của họ như thể họ là biểu tượng của sự tất yếu, sự vô vọng của thời gian trôi qua.
Từng Bóng Hình tiến tới, kéo bức màn giữa hiện tại và tương lai, cho anh thấy không chỉ những điều có thể xảy ra, mà còn những gì sẽ chắc chắn đợi anh nếu anh cứ tiếp tục con đường này.
Khung cảnh đầu tiên mờ dần hiện lên trước mắt anh: đám tang của cha mẹ. Anh đứng ở phía xa, cuối căn phòng đông đúc, mặc bộ đồ tang đen. Khuôn mặt hốc hác vì đau buồn, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng và xa cách. Căn phòng có những người đưa tang, nhưng họ dần trở nên mờ nhạt ở rìa tầm mắt. Cha mẹ anh rõ ràng hơn tất cả, nằm cạnh nhau trong hai chiếc quan tài đơn sơ. Cha anh—người đàn ông từng cứng rắn và lạnh lùng—bây giờ yên bình, những nếp nhăn của sự thất vọng đã biến mất sau cái chết. Mẹ anh, dịu dàng ngay cả trong phút cuối đời, cũng đã thanh thản ra đi, không vướng bận gì nữa.
Trong khung cảnh đó, anh tiến đến gần quan tài, đôi tay run rẩy. Khuôn mặt cha mẹ anh, thanh thản trong cái chết, khơi dậy một nỗi đau sâu sắc trong lòng anh, một nỗi đau mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ cảm nhận được. Đôi mắt cha anh, người trước đây luôn xa cách và khắc nghiệt, giờ đã nhắm lại mãi mãi, để lại anh với những cuộc trò chuyện dang dở, sự công nhận mà anh đã kiếm tìm suốt đời giờ đây chôn vùi trong sự im lặng vĩnh viễn.
Anh nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, rằng mình đã không ở bên họ đủ nhiều khi họ còn sống. Và giờ đây, trong cái chết, mọi sự hàn gắn đều trở nên bất khả thi.
Khung cảnh dần nhạt nhòa, trở lại với những bức tường quen thuộc của căn hộ anh. Nhưng thời gian đã trôi qua, căn phòng giờ đây cũ kỹ, mục nát và bừa bộn hơn bao giờ hết—những chồng giấy tờ lộn xộn, hóa đơn chưa thanh toán, những chiếc cốc cà phê rỗng nằm la liệt khắp nơi. Tường nhà bong tróc, đồ đạc sờn rách và phủ đầy bụi, như thể thời gian đã ngừng trôi và để anh mắc kẹt trong một trạng thái vĩnh viễn, lộn xộn.
Anh nhìn thấy chính mình trong căn phòng ấy, giờ đã già hơn—tóc đã bạc lốm đốm, làn da nhăn nheo và khô cằn. Đôi mắt anh trống rỗng, không còn sức sống, khi anh đi lại quanh căn hộ, lặp lại những thói quen cũ kỹ và nhàm chán, ngày này qua ngày khác. Anh ăn một mình, đọc một mình, ngồi một mình. Không có ai đến thăm. Chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn, đã im lặng từ lâu. Thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục, nhưng không còn cần đến anh nữa.
Một tia sáng lóe lên, và anh thấy mình nằm trên giường bệnh, cơ thể yếu ớt, cạn kiệt sức lực. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bíp đều đặn của máy đo nhịp tim. Một y tá bước vào, kiểm tra các chỉ số của anh với vẻ mặt dửng dưng, rồi lặng lẽ rời đi. Không một ai khác trong phòng—không người thân, không bạn bè. Chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm trên bàn bên giường bệnh, không có tin nhắn, không có cuộc gọi. Anh đã bị lãng quên, chìm dần vào hư vô như mực trên một lá thư cũ bị thời gian xóa nhòa.
Khung cảnh cuối cùng hiện ra trước mắt anh: căn hộ quen thuộc của anh, giờ đây tối tăm và hoang vắng. Anh ngồi trên chiếc ghế tựa gần cửa sổ, nhìn mưa rơi với ánh mắt đờ đẫn. Không gian xung quanh anh trĩu nặng cảm giác của sự lặp lại—một cuộc sống không có đam mê, không có rủi ro, và không có sự kết nối. Giờ đây, anh đã già hơn, nhưng không hề khôn ngoan hơn, vẫn mắc kẹt trong những thói quen ám ảnh mình suốt hàng thập kỷ. Tệ hơn cả, anh không còn chờ đợi điều gì nữa. Không có tương lai để mong đợi, không có niềm vui hay sự phấn khích nào phía trước. Chỉ có sự lụi tàn chậm rãi vào quên lãng.
Và rồi, những Bóng Hình cho anh thấy đoạn kết. Không có cái kết hoành tráng, không có lời từ biệt đầy nước mắt. Nó yên tĩnh, lạnh lẽo. Anh nhìn thấy mình, ngồi một mình trước bàn phím, màn hình máy tính trống trơn, đôi tay buông thõng. Phải mất vài ngày người ta mới phát hiện ra anh. Thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục, thờ ơ trước sự vắng mặt của anh.
Khung cảnh mờ dần, nhưng không khí lạnh lẽo và nặng nề vẫn bao trùm. Những Bóng Hình đứng lặng lẽ trước mặt anh, sự hiện diện của họ là lời nhắc nhở không dứt về những gì đang chờ đợi nếu anh không thay đổi. Những lời thì thầm của họ lướt qua anh như cơn gió lạnh thấu xương.
“Cậu nghĩ rằng mình bị mắc kẹt ư?” một Bóng Hình rít lên, giọng đầy cay đắng. “Cậu nghĩ rằng sẽ chẳng có gì thay đổi.”
Anh lùi lại, tim đập dồn dập. “Không,” anh lẩm bẩm, giọng lạc đi trong nỗi sợ hãi. “Tôi có thể thay đổi. Tôi sẽ thay đổi.”
“Cậu đã nói điều đó bao nhiêu lần rồi?” một Bóng Hình thì thầm, giọng vang vọng trong không gian. “Và mỗi lần, cậu lại quay về đây—quay lại với căn phòng này, với cuộc đời này. Cậu sẽ không bao giờ thoát ra được.”
Trước khi anh kịp phản bác, những Hồn Ma của Những Điều Đã Có Thể xuất hiện trở lại, bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt họ méo mó vì tức giận. “Cậu đã có thể trở thành nhiều hơn thế,” một Hồn Ma gầm gừ, tiến đến gần anh với ánh mắt bừng bừng giận dữ. “Cậu có tài năng, có động lực. Cậu đã có thể sống hàng trăm cuộc đời khác nhau—thành công, viên mãn. Nhưng cậu đã làm gì? Cậu đã lãng phí tất cả!”
“Cậu đã để nỗi sợ hãi cản bước mình,” một Hồn Ma khác gằn giọng. “Mọi cơ hội, mọi giấc mơ—cậu đã phá hỏng tất cả. Và giờ nhìn xem cậu đã trở thành cái gì.”
Những Tiếng Vọng của Hiện Tại cũng xuất hiện, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự khinh thường. “Đây là những gì cậu đang có bây giờ,” một Tiếng Vọng lên tiếng, giọng lạnh lẽo như lưỡi dao. “Một kẻ không có tham vọng, sống ngày qua ngày, giả vờ như đang cố gắng, nhưng thực chất không làm gì cả. Cậu chỉ đang tồn tại.”
“Và không ai nhìn thấy cậu,” một Tiếng Vọng khác chen vào, giọng đầy mỉa mai. “Cậu nghĩ rằng mình quan trọng sao? Cậu vô hình. Không ai quan tâm đến cậu. Họ thậm chí sẽ không nhận ra khi cậu biến mất.”
Những giọng nói ấy cứ chồng chất lên nhau, hòa vào nhau tạo thành một cơn bão của sự chỉ trích, của sự ghê tởm
bản thân. Những Hồn Ma, Tiếng Vọng, và Bóng Hình bao quanh anh, hình thành một vòng tròn bủa vây, giọng nói của họ ngày càng mạnh mẽ, đầy cay nghiệt.
“Cậu chẳng là gì cả.”
“Cậu đã thất bại.”
“Cậu đang lãng phí cuộc đời mình.”
“Không ai sẽ nhớ đến cậu.”
Những lời đó như từng nhát dao cắt qua anh, mỗi từ đều mang đầy nọc độc. Anh không thể trốn thoát. Hơi thở anh dồn dập, cơ thể run rẩy dưới sức nặng của những lời buộc tội. Căn phòng xoay vòng, bóp nghẹt anh với sự thật mà anh đã cố gắng tránh né từ lâu: anh căm ghét chính mình. Anh ghét những gì mình đã trở thành, ghét con người của hiện tại, và ghét cả những gì đang chờ đợi anh trong tương lai.
Anh đang chìm dần, rơi sâu hơn vào vực thẳm với mỗi giây trôi qua. Tiếng nói của các Hồn Ma, các Tiếng Vọng và Bóng Hình vang vọng khắp nơi, buộc tội, chế giễu, phán xét anh từ mọi góc nhìn.
“Đủ rồi!” Anh hét lên, giọng đầy đau đớn và tuyệt vọng, nhưng tiếng hét của anh chẳng làm dịu đi cơn bão đang cuồn cuộn trong căn phòng. Những giọng nói chỉ càng ngày càng to hơn, vang lên không ngừng.
“Đủ rồi!” Anh lại hét, toàn thân run rẩy dữ dội. “Tôi không thể—!”
Và rồi—ẦM!
Một tiếng sấm lớn vang lên, xé tan không gian. Mọi âm thanh im bặt. Bóng tối nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ trong khoảnh khắc.
Anh choàng tỉnh, hổn hển thở dốc. Trái tim vẫn đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra trên làn da. Anh chớp mắt, nhìn quanh, dần nhận ra mọi thứ xung quanh mình.
Căn hộ quen thuộc. Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế trước màn hình máy tính. Ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu lên những mảng tối lờ mờ trên tường. Bên ngoài, cơn bão vẫn gầm rú, tiếng mưa và sấm vang vọng vào sự im lặng trong phòng.
Mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Nhịp thở của anh dần chậm lại, nhưng cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực vẫn không tan biến. Những hình ảnh của Hồn Ma, Tiếng Vọng, và Bóng Hình cứ bám chặt lấy anh như một làn sương đặc quánh, giọng nói của họ vẫn vang lên yếu ớt trong tâm trí.
Anh xoa mặt bằng đôi bàn tay run rẩy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang tỉnh.
Vô tình, những ngón tay anh chạm phải thứ gì đó mềm mại. Anh cúi xuống nhìn. Những con mèo của anh—cả bốn con—đang đứng vây quanh, lặng lẽ cọ lông vào chân anh. Đôi mắt của chúng mở to, đầy lo lắng. Chúng nhìn anh chăm chú, sự im lặng của chúng vừa an ủi, vừa có chút gì đó đáng sợ, như thể chúng có thể cảm nhận được cơn bão cảm xúc bên trong anh. Chúng không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả: chúng quan tâm. Chúng lo lắng cho anh.
Ngoài kia, cơn mưa ngày càng mạnh, đập dữ dội vào cửa sổ. Tất cả các cánh cửa trong nhà đều mở toang, rèm cửa bị cuốn bay trong gió.
Anh ngồi đó một lúc lâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, trong khi tâm trí vẫn còn hỗn loạn.
Cuối cùng, anh từ từ đóng laptop lại. Tiếng mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi, át đi mọi âm thanh còn lại trong không gian.
Hết
Đà Nẵng, ngày 23.10.2024
Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)


Leave a comment