Recently, I have been contemplating the similarities between pronunciation in language learning and calligraphy in the world of art. The more I think about it, the more I realize how closely related these two disciplines are, as both pronunciation and calligraphy require a conscious and artistic approach. They demand focus and alertness, even a certain aesthetic sensibility. In both fields, precision, attention to detail, and artistic elements are crucial, extending beyond mere technical proficiency.
Firstly, pronunciation, much like calligraphy, demands meticulous attention to factors such as stress, intonation, speed, and pauses. These elements are akin to the brush strokes, spacing, and fluidity in calligraphy. For instance, just as a calligrapher must be aware of the pressure applied to the brush to create varying line thicknesses, a speaker must be conscious of stress patterns (word stress, sentence stress), knowing where to emphasize, when to speak quickly or slowly, and when to raise or lower their voice to convey meaning accurately. Incorrect stress can lead to misunderstandings, much like a misplaced stroke can ruin a piece of calligraphy. Therefore, both fields require a high level of precision, demanding deliberate practice, focus, and acute alertness.
Moreover, the aesthetic aspect of pronunciation cannot be overlooked. Good pronunciation enhances clarity and adds beauty to speech, making each word pleasant and engaging to the listener. This is similar to how calligraphy transforms ordinary written characters into visually appealing art. The rhythm (and even melody) of well-pronounced speech can captivate the audience, just as the graceful curves and artistic dots of a calligrapher’s brush can enchant viewers. This aesthetic aspect highlights the artistry in pronunciation, comparable to a recognized art form like calligraphy.
However, it is essential to acknowledge that the extent to which pronunciation can be considered an art form may vary depending on the context and purpose of its use. In casual conversations, where the primary goal is effective communication, technical accuracy in pronunciation might be prioritized over aesthetic elements. However, in formal speech contexts or public speaking, the artistic aspect of pronunciation becomes more prominent, as fluency and expressiveness are often key to captivating and persuading the audience.
For example, actors and public speakers, even native speakers of their language, often undergo intensive training to master the nuances of pronunciation, similar to how calligraphers – who already know how to write – must refine their skills through rigorous practice over months and years. This training allows them to use their voice as an instrument, creating a form of auditory art that can resonate with and inspire listeners. The conscious, intentional approach they apply to honing their pronunciation skills is equivalent to the careful attention calligraphers devote to each brushstroke.
Additionally, the learning process for both pronunciation and calligraphy involves significant imitation and practice. Language learners often mimic native speakers to grasp pronunciation nuances, just as calligraphers study and observe masterworks (though, admittedly, I have never personally consulted a real-life calligrapher). Over time, through continuous practice and refinement, they develop their own unique style. This journey of learning, practicing, and perfecting underscores the parallels between both disciplines: they are both arduous, long-term artistic endeavors.
Furthermore, pronunciation, like calligraphy, serves as a bridge between cultures. Just as calligraphy reflects the cultural and historical context of its origin, pronunciation carries the phonetic and rhythmic characteristics of a language’s cultural heritage. Mastering the pronunciation of a foreign language thus becomes a means not only of effective communication but also of expressing respect and appreciation for a culture we admire. It allows language learners to connect more deeply with the culture of the language they are studying, fostering greater cross-cultural understanding. And what could be more endearing or a clearer testament to one’s love and admiration for another country, people, and culture than being able to speak that language fluently and naturally, just like a native?
Another noteworthy similarity is the emotional and psychological impact of good pronunciation. Clear speech and good pronunciation can boost the speaker’s confidence (internally) and credibility (externally), much like a beautifully executed piece of calligraphy can evoke a sense of pride (internally) and accomplishment (externally) for the artist. This positive reinforcement encourages individuals to invest more time and effort into improving their pronunciation skills, just as calligraphers are driven by the desire to perfect their craft.
In conclusion, according to the humble author of this piece, the comparison between the role of pronunciation in speaking and the role of calligraphy in writing is entirely reasonable, as both require a conscious and artistic approach. Precision, alertness (even mindfulness), and an appreciation for aesthetic beauty in mastering pronunciation all clearly demonstrate its artistic nature. While the importance of these aspects may vary depending on context and the user, I believe this comparison is worth highlighting, as it underscores the complex and multifaceted nature of pronunciation, elevating it beyond mere technical accuracy to an art form on par with other recognized arts. Pronunciation should indeed be considered an art, demanding continuous attention and appreciation for its aesthetic beauty from its practitioners. Understanding this can enrich the language learning experience, allowing learners to achieve not only effective communication but also a deeper connection with the beauty and artistry of an act as seemingly simple as everyday speech.
Da Nang, Tuesday, July 9, 2024
Originally written in English at 00:01 (midnight)
Translated and edited into Vietnamese at 11:58 (noon)
Nguyen Tien Dat (sutucon)
Please read the original English version of this article on the facebook page “Tap Viet” at @daily.writing.sutucon, or on the website https://tapviet.blog/
Phát âm và Thư pháp
Gần đây, tôi đã suy ngẫm về sự tương đồng giữa phát âm trong việc học ngôn ngữ và thư pháp trong thế giới nghệ thuật. Càng nghĩ, tôi càng thấy sự tương đồng giữa hai môn này là rất lớn, khi cả phát âm và thư pháp đều đòi hỏi một cách tiếp cận có ý thức và nghệ thuật. Chúng yêu cầu sự tập trung và tỉnh táo, thậm chí đòi hỏi một năng lực thẩm mỹ nhất định. Trong cả hai lĩnh vực, sự chính xác, chú ý đến chi tiết, và yếu tố nghệ thuật đều quan trọng, chứ không chỉ dừng lại ở việc thành thạo kỹ thuật đơn thuần.
Đầu tiên, phát âm, giống như thư pháp, đòi hỏi sự chú ý tỉ mỉ đến các yếu tố như trọng âm, ngữ điệu, tốc độ, và khoảng dừng. Những yếu tố này tương tự như các nét cọ, khoảng cách, và sự uyển chuyển trong thư pháp. Chẳng hạn, cũng như một nghệ nhân thư pháp phải ý thức về áp lực ở tay cầm bút mạnh hay nhẹ thế nào, để tạo ra được độ dày các nét khác nhau, người nói phải nhận thức về các quy luật trọng âm (trọng âm từ, trọng âm câu), biết nhấn mạnh vào đâu, khi nào nói nhanh nói chậm, lúc nào lên giọng, lúc nào xuống… để truyền đạt được ý của mình tới người nghe một cách chính xác nhất. Trọng âm sai lệch có thể dẫn đến hiểu lầm, giống như một nét sai có thể làm hỏng một tác phẩm thư pháp. Do đó, cả hai lĩnh vực đều yêu cầu một mức độ chính xác cao, đòi hỏi sự thực hành có ý thức, có sự tập trung và sự tỉnh táo cao độ.
Hơn nữa, khía cạnh thẩm mỹ của phát âm là thứ không thể bỏ qua. Phát âm tốt làm cải thiện độ rõ ràng và tăng thêm vẻ đẹp cho lời nói, làm cho mỗi tiếng ta thốt ra trở nên dễ nghe và thú vị đối với người nghe. Điều này tương tự như cách thư pháp biến những con chữ thông thường trong cuộc sống hàng ngày thành một tác phẩm nghệ thuật thị giác hấp dẫn. Nhịp điệu (và thậm chí là giai điệu) của lời nói được phát âm rõ ràng có thể làm người nghe say mê, giống như những đường cong và nét chấm hoa mỹ của ngòi bút người thư pháp gia có thể mê hoặc người xem. Khía cạnh thẩm mỹ này cho thấy rõ tính nghệ thuật của phát âm, không khác với một môn nghệ thuật đã được công nhận như thư pháp.
Tuy nhiên, tôi nghĩ cũng cần phải thừa nhận rằng, cái chừng mực mà phát âm có thể được coi như một hình thức nghệ thuật ấy, nó cũng có thể thay đổi tùy theo bối cảnh và mục đích sử dụng phát âm của mỗi người. Trong các cuộc trò chuyện bình thường, nơi mục tiêu chính là giao tiếp hiệu quả, thì độ chính xác kỹ thuật của phát âm có thể được ưu tiên hơn các yếu tố thẩm mỹ. Tuy nhiên, trong các ngữ cảnh diễn thuyết trang trọng hoặc phát biểu trước đám đông, khía cạnh nghệ thuật của phát âm trở nên nổi bật hơn, vì sự lưu loát và biểu cảm thường là chìa khóa quan trọng trong việc thu hút và thuyết phục khán giả.
Chẳng hạn, các diễn viên và diễn giả, dù có là người bản xứ nói tiếng mẹ đẻ của mình, vẫn thường phải theo học những khóa đào tạo chuyên sâu để làm chủ các sắc thái tinh tế của phát âm, giống như các nghệ nhân thư pháp – dù đã đều biết chữ – vẫn phải hoàn thiện kỹ năng của họ thông qua thực hành nghiêm túc hàng nhiều tháng, nhiều năm trời. Việc đào tạo này cho phép họ sử dụng giọng nói của mình như một công cụ, tạo ra một thứ nghệ thuật âm thanh có thể làm rung động và truyền cảm hứng cho người nghe. Cách tiếp cận có ý thức, có chủ đích mà họ áp dụng trong việc rèn luyện kỹ năng phát âm của mình tương đương với sự chú ý cẩn thận mà các nghệ nhân thư pháp dành cho mỗi nét bút của mình.
Ngoài ra, quá trình học tập cả phát âm và thư pháp đều bao gồm một lượng lớn sự bắt chước và thực hành. Người học ngoại ngữ thường bắt chước người bản xứ để nắm bắt các sắc thái của phát âm, giống như các nghệ nhân thư pháp tập trung vào việc nghiên cứu, quan sát các tác phẩm của các bậc thầy (đấy là tôi cũng ngồi nhà đoán vậy, chứ thú thật là tôi cũng chưa được thỉnh giáo vị thư pháp gia thực nào ngoài đời). Theo thời gian, thông qua thực hành liên tục và tinh chỉnh, họ phát triển phong cách riêng của mình. Quá trình học tập, thực hành, và hoàn thiện này làm nổi bật rõ sự tương đồng giữa cả hai môn: chúng đều là những cuộc hành trình nghệ thuật gian khổ, lâu dài, và bắt buộc.
Hơn nữa, phát âm, giống như thư pháp, là cầu nối giữa các nền văn hóa. Giống như thư pháp phản ánh bối cảnh văn hóa và lịch sử của nguồn gốc của nó, phát âm mang các đặc điểm ngữ âm và nhịp điệu trong di sản văn hóa của một ngôn ngữ. Làm chủ kỹ năng phát âm của một ngoại ngữ, do đó, trở thành một phương tiện không chỉ để giao tiếp hiệu quả, mà còn là một cách để thể hiện sự tôn trọng và trân trọng đối với một nền văn hóa mà ta yêu mến, ngưỡng mộ. Nó cho phép người học ngôn ngữ kết nối sâu sắc hơn với văn hóa của ngôn ngữ mà họ đang học, thúc đẩy sự hiểu biết đa văn hóa lớn hơn. Và, còn gì đáng yêu hơn, còn bằng chứng nào thể hiện rõ hơn sự thương yêu và lòng quý mến của một người với một đất nước, một dân tộc, một nền văn hóa khác, hơn là việc người đó có thể nói lưu loát, trôi chảy thứ ngôn ngữ khác kia không khác một người bản xứ?
Một khía cạnh tương đồng nữa cũng đáng kể ra ở đây, đó là tác động tình cảm và tâm lý của việc phát âm tốt. Lời nói rõ ràng và phát âm tốt có thể nâng cao sự tự tin (từ bên trong) và mức độ uy tín (tỏa ra bên ngoài) của người nói, giống như cách mà một tác phẩm thư pháp được thực hiện đẹp mắt có thể gợi lên cảm giác tự hào (từ bên trong) và thành tựu (được ghi nhận từ bên ngoài) đối với mỗi nghệ sĩ. Sự củng cố tích cực này thúc đẩy thêm động lực để các cá nhân đầu tư thời gian và nỗ lực vào việc cải thiện kỹ năng phát âm của họ, giống như các nghệ nhân thư pháp bị thúc đẩy bởi mong muốn hoàn thiện kỹ năng của họ.
Tóm lại, theo người viết vô dụng của bài viết này, sự tương đồng trong so sánh vai trò của phát âm đối với việc nói chuyện và vai trò của thư pháp đối với việc viết chữ là hoàn toàn hợp lý, vì cả hai đều đòi hỏi một cách tiếp cận có ý thức và nghệ thuật. Sự chính xác, tỉnh táo (thậm chí là tỉnh thức), và trân trọng vẻ đẹp mỹ thuật trong việc làm chủ phát âm… tất cả đều thể hiện rõ tính nghệ thuật của nó. Mặc dù tầm quan trọng của các khía cạnh này có thể thay đổi tùy theo bối cảnh và người sử dụng, nhưng với tôi, sự so sánh này là đáng để chỉ ra, vì nó nêu bật lên được tính chất phức tạp và đa diện của phát âm, nâng nó lên vượt xa độ chính xác kỹ thuật đơn thuần để trở thành một hình thức nghệ thuật xứng đáng đứng ngang hàng với các môn nghệ thuật khác. Phát âm thực sự nên được coi là một môn nghệ thuật, đòi hỏi sự chú tâm liên tục, và sự trân trọng vẻ đẹp thẩm mỹ từ người thực hành nó. Nếu hiểu ra điều này, người học một ngôn ngữ / ngoại ngữ có thể làm giàu hơn trải nghiệm học tập của mình, đạt được không chỉ thành tựu trong việc giao tiếp hiệu quả, mà còn có thể kết nối sâu sắc hơn với vẻ đẹp và tính nghệ thuật của một hành động tưởng chừng đơn giản như lời ăn tiếng nói hàng ngày.
Đà Nẵng, Thứ Ba, ngày 9 tháng 7 năm 2024
Viết nguyên bản bằng tiếng Anh lúc 00:01 (đêm)
Dịch và biên tập sang tiếng Việt lúc 11:58 (trưa)
Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)
Mời các bạn đọc nguyên bản tiếng Anh của bài này trên trang facebook Tập Viết tại @daily.writing.sutucon, hoặc trên trang mạng https://tapviet.blog/


Leave a comment